Không phải giải đấu nào cũng đáng để ghi nhớ khi xem luong son
Trong lịch sử hào hùng của môn thể thao vua, người hâm mộ từng chứng kiến những kỳ World Cup bùng nổ, những trận El Clásico kinh điển, những Champions League nghẹt thở. Nhưng bên cạnh đó, vẫn có những giải đấu mà nhắc đến, người ta chỉ biết lắc đầu cười trừ – bởi vì chúng… quá tệ, từ tổ chức, chất lượng chuyên môn cho đến sự quan tâm của khán giả.
Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng điểm mặt giải đấu được xem là “đáng quên nhất” trong lịch sử bóng đá – một nốt trầm khó tin trong bản nhạc cuồng nhiệt mang tên bóng đá.
Copa América 2016 Centenario – Khi lễ kỷ niệm biến thành… trò hề?
Một ý tưởng hoành tráng…
Năm 2016, Liên đoàn bóng đá Nam Mỹ (CONMEBOL) kết hợp cùng CONCACAF (Liên đoàn bóng đá Bắc – Trung Mỹ và Caribe) tổ chức một phiên bản đặc biệt mang tên Copa América Centenario, nhằm kỷ niệm 100 năm giải đấu lâu đời nhất cấp độ đội tuyển quốc gia.
Lần đầu tiên, giải Copa được tổ chức ngoài Nam Mỹ – tại Mỹ. Với 16 đội, bao gồm cả những tên tuổi như Brazil, Argentina, Uruguay, Mexico, Mỹ,… giải đấu hứa hẹn là một “bữa tiệc bóng đá liên lục địa”.
…Nhưng mọi thứ nhanh chóng vỡ vụn
Dù có nhiều “sao số”, nhưng Copa América Centenario lại nhanh chóng rơi vào quên lãng, bởi:
-
Lịch thi đấu không hợp lý, các đội phải di chuyển liên tục giữa các bang cách xa hàng ngàn cây số.
-
Sân bãi không phù hợp, nhiều SVĐ là nơi tổ chức bóng bầu dục, mặt sân xấu và không đạt chuẩn FIFA.
-
Trọng tài gây tranh cãi, đặc biệt là vụ xử lý sai luật của Mark Geiger trong trận Mexico vs Uruguay khiến giới chuyên môn dậy sóng.
-
Khán đài lạnh lẽo, khán giả Mỹ không quá mặn mà với giải đấu “nửa lục địa”, nhiều trận chỉ có vài ngàn người đến sân.
-
Chất lượng chuyên môn thấp, nhiều trận đấu kém hấp dẫn, trọng tài bắt lệch, cầu thủ nổi cáu.
Tờ The Guardian nhận xét: “Giải đấu kỷ niệm 100 năm nhưng lại khiến người ta muốn… quên đi càng sớm càng tốt”.
World Cup 1934 – Khi bóng đá bị chính trị hóa đến tận răng
Diễn ra tại Ý dưới thời Mussolini
World Cup 1934 là kỳ World Cup thứ hai trong lịch sử, và lần đầu được tổ chức ở châu Âu, cụ thể là tại Ý. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau giải đấu này là cả một chiến dịch tuyên truyền chính trị tinh vi của chính quyền phát xít Mussolini.
-
Trọng tài bị gây áp lực: Có tin đồn rằng các trọng tài được chỉ đạo “ngầm” phải xử ép các đội đối thủ của Ý.
-
Đội tuyển Ý được “bảo kê”: Từ lịch thi đấu, thời gian nghỉ ngơi đến lựa chọn sân thi đấu đều có lợi cho đội chủ nhà.
-
Truyền thông bị kiểm soát: Mọi hình ảnh, bài viết về giải đấu đều phải thể hiện “sự vĩ đại” của nước Ý.
Kết quả: Ý vô địch, nhưng chức vô địch ấy bị phủ bóng bởi sự can thiệp chính trị trắng trợn. Đến nay, nhiều nhà sử học bóng đá vẫn coi World Cup 1934 là một “vết nhơ” đáng xấu hổ.
SEA Games 1997 – Cơn ác mộng của bóng đá Việt Nam
Ký ức buồn với người hâm mộ Việt
Dù không phải là một giải đấu toàn cầu, nhưng SEA Games 1997 tại Indonesia chắc chắn là giải đấu đáng quên nhất với bóng đá Việt Nam.
Vào thời điểm đó, tuyển Việt Nam được đánh giá cao với lứa cầu thủ như Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Minh, Minh Chiến… và kỳ vọng vào tấm HCV đầu tiên trong lịch sử SEA Games.
Tuy nhiên, trong trận bán kết với Thái Lan, một sai lầm ngớ ngẩn của thủ môn Tiến Anh – bắt hụt bóng sau cú sút xa không mấy nguy hiểm – đã khiến Việt Nam thua đau 1-3.
Trận đấu ấy ám ảnh người hâm mộ suốt nhiều năm, là “vết sẹo” tinh thần khiến đội tuyển hụt hơi trong những lần sau. Đến giờ, nhiều người vẫn gọi vui SEA Games 1997 là “giải đấu nước mắt”.
Super League châu Âu 2021 – Giải đấu “chết yểu” trong 48 giờ
Khi tiền làm lu mờ giá trị bóng đá
Năm 2021, một nhóm 12 CLB lớn của châu Âu như Real Madrid, Man United, Juventus, Arsenal, Chelsea… tuyên bố thành lập European Super League (ESL) – một giải đấu khép kín, chỉ dành cho các ông lớn, không xuống hạng, không ai vào thêm.
Mục tiêu? Tiền. Rất nhiều tiền.
Nhưng thay vì được ủng hộ, ESL vấp phải làn sóng phản đối dữ dội từ:
-
CĐV toàn cầu: “Các ông đang phá bóng đá vì tiền!”
-
UEFA và FIFA: Dọa cấm các CLB và cầu thủ dự ESL khỏi World Cup, Champions League.
-
Chính trị gia: Thủ tướng Anh, Tổng thống Pháp cùng lên tiếng phản đối.
Chỉ sau 48 giờ, ESL tuyên bố tạm hoãn, nhiều CLB rút lui trong lặng lẽ. Giải đấu “chưa đá đã chết” này nhanh chóng bị xem là trò hề lớn nhất bóng đá hiện đại.
Những yếu tố biến một giải đấu thành “đáng quên”
-
Tổ chức yếu kém – từ sân bãi, thời gian, hậu cần đến khâu trọng tài.
-
Thiếu cảm xúc – giải mà không có khán giả, không có bất ngờ, không có kịch tính.
-
Chính trị can thiệp – khi bóng đá không còn là thể thao, mà trở thành công cụ quyền lực.
-
Tham tiền lộ liễu – người ta có thể tha thứ cho thất bại, nhưng không tha thứ cho sự giả dối.
-
Hình ảnh bị phá hỏng – bởi bê bối, scandal hoặc những quyết định gây tranh cãi.
Để bóng đá là bóng đá – không phải là trò hề
Bóng đá là cảm xúc, là đam mê, là nơi mọi người cùng chung nhịp đập. Nhưng khi các giá trị ấy bị che mờ bởi tiền bạc, chính trị hay sự yếu kém trong tổ chức, thì chính những giải đấu – lẽ ra là ngày hội – lại trở thành những “vết đen” khó tẩy xóa trong lịch sử.
Với người hâm mộ, một giải đấu đáng quên không chỉ là nơi kết quả không như ý, mà còn là lúc bóng đá đánh mất linh hồn của chính nó.